Thúy Kiều bị Mã Giám Sinh lừa dối, mua về làm vợ, rồi sau đó giao nàng cho mụ Tú bà đề làm gái mãi dâm…
Khi bước chân vào nhà Tú bà, Kiều bàng hoàng thấy một số nam, nữ ngồi đối diện, ở giữa là bàn thờ, phía trên có treo một bức hình vẽ vị thần có đôi lông mày trắng, trông rất kinh hoàng:
“Xe châu dừng bánh ở ngoài
Rèm trong đã thấy một người bước ra
Thoắt trông nhờn nhợt màu da
Ăn gì to lớn đẩy đà làm sao?
Trước xe lơi lả han chào
Vâng lời nàng mới bước vào tận nơi
Bên thỉ mấy ả mày ngài
Bên thỉ ngồi bốn, năm người làng chơi
Giữa thỉ hương lửa hẳn hoi
Trên treo một tượng trắng đôi lông mày
Lầu xanh quen thói xưa nay
Nghề này thì lấy ông này Tiên sư.
Trong buổi lễ ông tổ Tiên sư ấy, hiện diện một số nam, nữ ngồi hai hàng đối diện. Mụ Tú bà thắp hương đèn và bảo Thúy Kiều đến lạy và ra mắt tiên sư dưới sự cần xin của mụ, phù hộ cho Kiều được đông khách…
Kiều ngẩn ngơ làm theo lời điều khiển của mụ như một cái máy! Lễ gia đường xong, mụ Tú bà vắt nóc lên giường ngồi và dạy rằng”
“…Con lạy mê đây
Lạy rồi sang lạy cậu mày bên kia
Nàng rằng: Phải bước lưu ly
Phận hèn vâng đã cam bề tiểu tinh
Điều đâu lấy yến làm oanh
Ngày thơ chẳng biết là danh phận gì?
Đủ điều nạp lễ vu qui
Đã khi chung chạ lại khi đứng ngồi
Giờ đây thay mặt đổi lời
Dám xin giữ lại môt lời cho minh…
Đến đây, Kiều như tỉnh lại, thắng thắng nói rằng:
“Trước đây, ông nầy đã mua tôi về làm vợ và đã “ăn nằm” với tôi. Giờ đây, nghe bà nói tôi mới hay ông ta đã tráo trở, thay lòng đổ dạ, làm cho tôi phải đau đớn khốn cùng!”….
Sau khi nghe Kiều nói, bà ta nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay mắng vào mặt Giám Sinh:
“Này này sự đã quả nhiên
Thôi đã cướp sống chồng mìn đi rồi
Bảo rằng:”Đi dạo lấy ngươi
Đem về rước khách, lấy lời mà ăn
Tuồng vô nghĩa, kẻ bất nhân
Buồn mình, trước đã tần mần thử chơi
Màu hồ đã mất đi rồi
Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma”…
Tú bà mắng Mã Giám Sinh và mắng luôn cả Thúy Kiều rồi lấy roi da quất mạnh vào thân Kiều. Nàng đau đớn và không còn tiếc nuối gì về sự sống. Với chiếc dao đã thủ sẵn trong tay áo lúc ra đi với Mã Giám Sinh nàng quyết định tự sát:
“Nàng rằng Trời thẩm đất dày
Thân này đã bỏ những ngày ra đi
Thôi thì thôi có tiếc gì
Sẵn dao tay áo tức thì giở ngay….
Máu phun ra lai láng từ cổ họng của Kiều, mụ Tú bà run sơ kêu cứu! Mọi người ở chung quanh chạy đến chật nhà, người băng bó vết thương, kẻ tìm thứ thuốc cầm máu, người an ủi, khuyên nhủ Kiều quí trọng sự sống. trong lúc Mụ Tú Bà đi mời thầy thuốc cứu chửa và túc trực ngày đẹm bên cạnh Thúy Kiều…
Kiều đã bình phục dần dần và sau đó mụ đưa Kiêu ra tỉnh dưỡng nơi biệt thự sang trọng có tên là “Lầu Ngưng Bích Khóa xuân”
Võ Văn Bằng