CHUYỆN “NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM”

0
1069
Books wallpapers by Telasm

Tiếp theo kỳ trước

“Thời cổ nước Ba Tư, có một vị vua nổi tiếng anh minh, đức độ. Đất nước có biên cương mở rộng tới Ấn Độ và các đảo phụ thuộc lớn nhỏ. Ông được thần dân trong nước kính trọng và các quốc gia liên bang nể sợ vì uy danh có một đạo quân thiện chiến và kỷ luật.

Đức vua có hai hoàng tử là Schahri- ar và Shahzenan đầy đủ đức tính  như cha.

Sau một thời gian trị vì, Đức vua cha già yếu và thăng hà, Hoàng Tử anh là Shahriar lên ngôi và Hoàng Tử em, theo luật định, không được chia xẻ quyền hành, đành phải sống như một thường dân. Hoàng Tử em vẫn an phận của mình và ra sức giúp đỡ anh trong mọi lúc.

Shahriar vốn đã yêu quí em, nay lại thấy rõ thái độ vô tư của chàng nên lại càng mến trọng nên vua anh có ý cắt đất Đại Tartarie và phong cho em làm vua quốc gia rộng lớn nầy.

Đã mười năm qua, anh em xa nhau vì bận rộn công việc triều chính. Nay vua anh quyết định cử một sứ thần triệu em về Triều Đình. Thế là vị đại thần đầu triều cầm đầu sứ bộ cùng với cả một đoàn tùy tùng lên đường ngay. Khi tới gần thủ phủ Samarcande, vua Schahzenan được tin, đã cùng với đại thần triều đình mình, phẩm phục chỉnh tề ra nghinh đón. Vua xứ Tartarie tỏ ra hết sức vui mừng, trước hết thăm hỏi tình hình của đức vua anh. Sau khi thỏa mãn yêu cầu của quốc vương xứ Tartarie, ngài Tể Tướng mới trình bày mục đích của sứ bộ. Schahzenan vô cùng cảm động.

Quốc Vương bảo:

-Tể Tướng, Đức vua anh ta đã làm cho ta thật là vinh hạnh, ý muốn của ngươi đã làm cho ta vui sướng vô cùng. Người muốn gặp lại ta, ta cũng rất nóng lòng muốn thấy mặt người. Thời gian đã chẳng làm giảm đi tình nghĩa anh em của người, thì ta cũng vậy, tình nghĩa anh em của ta đối với người vẫn luôn luôn sâu đậm, Quốc giata luôn luôn bình an, ta chỉ cần khoảng mười hôm để chuẩn bị và sẵn sàng lên đường cùng với nhà ngươi. Như vậy nhà ngươi cũng chẳng cần vào thành làm gì với khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Nhà ngươi cứ hạ trại tại đây, ta sẽ cho mang tới đầy đủ các thứ vật dụng và lương thực, thực phẩm cho người và cho cả đoàn sứ bộ. Tất cả đều được mau chóng thực hiện.

Nhà vua vừa về tới Samarcande thì các thứ ùn ùn đưa tới: thức ăn, đồ uống và số lượng lớn còn thêm bao nhiêu là những tặng phẩm có giá trị.

Trong lúc đó, vua Schazenan chuẩn bị lên đường, xử lý mau chóng các sự vụ còn tồn đọng, thành lập một hội đồng để cai trị đất nước trong thời gian đi vắng và đặt một vị đại thần tin cậy đứng đầu hội đồng đó. Trong vòng mười ngày, mọi việc xong xuôi, nhà vua tạm biệt Hoàng hậu.

Rời Samarcande vào buổi chiều cùng cả đoàn các quan hộ giá đến nghỉ tại hành cung cạnh những chiếc lều trại của quan tể tướng. Nhà vua cùng với sứ thần đàm đạo tới khuya. Rồi muốn một lần nữa nói lời tạm biệt với hoàng hậu mà chàng hết lòng yêu thương, nhà vua một mình quay lại cung điện.

Chàng đi thẳng đến hậu cung. Hoàng hậu không ngờ nhà vua trở về bất ngờ như thế nên trước đó đã đón tiếp trên giường mình một viên quan hầu hạng bét trong nội cung. Chắc chắn chúng đã nằm với nhau rất lâu rồi nên lúc này chúng ngủ say như chết.

Nhà vua nhẹ bước vào rất thích thú là sẽ làm cho hoàng hậu khôngngờ là nhà vua lại trở về. Nhưng biết bao sửng sốt khi dưới ánh sáng những bó đuốc chẳng bao giờ tắt trong đêm tối ở những ngôi nhà của những ông hoàng, bà chúa. Nhà vua nhìn thấy một tên đàn ông nằm gọn trong cánh tay hoàng hậu. Ông đứng lặng người một lát không dám tin vào những gì mình thấy. Nhưng chẳng còn gì nghi ngờ nữa: “Sao!” chàng tự nhủ – Ta vừa mới ra khỏi cung thành  và hãy còn dưới thành Samarcan- de mà người ta đã dám làm nhục  ta? thật là quân khốn kiếp! tội ác của các ngươi không thể không bị trừng phạt. Là vua, ta phải trừng trị những sai,trái xẩy ra trong đất nước, là người chồng bị phản bội, ta phải xé xác người để hả lòng căm giận chính đáng của ta. Và rồi, vị vua bất hạnh nầy không kìm được cơn giận xung thiên, rút kiếm ra tiến đến gần chiếc giường ngự, chỉ bằng một nhát, đưa đôi gian phu, dâm phụ từ giấc ngủ đến cái chết nhục nhã. Rồi lần lượt chàng hẩy xác chúng qua cửa sổ, rơi xuốnghầm sâu bao bọc xung quanh.

Trừng trị xong lũ đốn mạt, chàng ra khỏi kinh thành, lặng lẻ cũng như lúc về và lui vào hành cung. Rồi ngay lập tức, chàng ra lệnh cuốn lều trại lên đường, chuyện vừa xẩy ra, chàng chẳng nói với một ai. Tất cả đều sẵn sàng, trời chưa sáng tỏ, đoàn người khởi hành trong tiếng trống, chiên ròn rã làm toàn dân náo nức, trừ nhà vua. Vĩ hoàng đế nầy, đầu óc luôn bị cái cảnh phản bội của hoàng hậu ám ảnh. Suốt trong cuộc hành trình luôn âu sầu phiền muộn.

Khi gần tới kinh thành đất nước Ấn Độ, nhà vua thấy hoàng đế thân chinh cùng cả triều thần ra đón. Làm sao tả được niềm vui gặp gỡ của hai vị vua anh em nấy! Họ đều nhảy xuống ngựa để ôm chầm lấy nhau và sau khi đã thể hiện muôn ngàn dấu hiệu của tình cảm thương mến đậm đà, họ lại lên ngựa và cùng đi vào thành trong những tiếng hô vang dội của dân chúng tập trung đông vô kể. Hoàng Dế dẫn nhà vua tới tận biệt điện đã chuẩn bị sẵn sàng dành cho vua em. Cung điện nầy thông qua cung điện của hoàng đế Schahriar qua một mãnh vườn chung dùng làm nơi tổ chức các hội lễ, các cuộc vui chơi của triều đình. Và, nhân dịp nầy, khu vườn còn được trang trí thêm nhiều thứ vô cùng tráng lệ. Schahria tạm chia tay với quốc vương Tartarie để chàng tắm rửa và thay áo quần. Nhưng sau đó, hoàng đế đã tìm lại gặp em. Hai người cùng ngồi trên ghế tràng kỷ, những cận thần đều kính trọng lùi ra xa.

Hai vị quốc vương gắn bó với nhau không những vì tình cảm thân thương mà còn vì huyết thống, được tự do dốc bầu tâm sự cho bỏ thời gian dài xa cách. Hai anh em cũng đã dùng bữa tối rồi lại tiếp tục chuyện trò mãi đến lúc Schahriar thấy đêm sắp tàn mới rút về hậu cung để em được nghỉ ngơi. Vị vua em bất hạnh đi nằm. Những lúc cùng vua anh đàm đạo, nỗi buồn có nguôi ngoai đôi chút thì lúc nầy lại khởi dậy mạnh mẽ. Lẽ ra phải thoải mái nghỉ ngơi để phục hồi sức khõe thì tâm tư chàng lại bị giày vò dữ dội.

Hinh ảnh phản bội của hoàng hậu hiện rõ trong trí nhớ làm tâm can chàng sôi sục. Rồi, không sao ngủ được, chàng ngồi lên, chìm đắm trong những ý nghĩ đau buồn. Nét  ủ rủ của chàng hiện rõ trên khu- ôn mặt khiến vua anh trước đó  cũng nhận thấy phải tự hỏi: “Quốc vương Tartarie làm sao thế nhỉ ? Kẻ nào đã làm cho chú ấy phải rầu lòng ? Không, ta đã coi chú ấy như một người em và ta vô cùng yêu mến.Về khoản nầy, thì ta thấy ta chẳng có gì chê trách.

Hoàng đế Schahriar muốn tìm cách giải khuây cho vua em nên hạ lệnh mở một cuộc săn bắn lớn trong một vùng có nhiều hưu nai cách kinh thành hai ngày đường. Quốc vương Schahzenan xin được miễn tham gia, viện cớ không được khõe. Hoàng đế chìu lòng để cho vua em được tự do, rồi cùng với cả triều đình lên đường giải trí.

Sau khi vua anh đi rồi, vua em còn lại một mình, lui vào phòng riêng, khép kín cửa lại. Chàng ngôi bên cửa sổ trông ra vườn ngự uyển, khu vườn tráng lệ đầy tiếng chim hót nầy đáng lẻ làm cho chàng vui thích nếu còn khả năng cảm thụ, nhưng luôn bị vò xé vì các kỷ niệm não lòng về hành vi thất tiết của hoàng hậu nên chàng chẳng chú ý gì đến khu vườn mà luôn ngước mắt lên trên trời cao để than thầm cho số phận.

Nhưng, dầu bị nỗi đau chi phối tới bao nhiêu, chàng cũng không sao để mặc tới một sự kiện khác thường, nó thu hút tất cả sự chú ý của chàng :

Một cánh cửa bí mật bên cungđiện của hoàng đế bỗng mở toan ra và từ đó lần lượt đi ra hai mươi người phụ nữ, giữa họ là hoàng hậu mà cung cách đi đứng làm ta rất dễ nhận biết. Hoàng hậu cho là quốc vương xứ đại Tartarie cũng đã cùng đi săn với hoàng đế chồng minh nên đã bước đi một cách mạnh dạn tới tận gần cửa sổ phòng riêng cùa quốc vương em.

Quốc vương vì tò mò muốn biết cái gì xẩy ra nên đã lùi vào một chút để không bị nhìn thấy nhưng mình lại trông rõ mọi cảnh ngoài vườn. Chàng nhận thấy mọi người tháp tùng hoàng hậu bắt đầu bỏ các tấm mạng che mặt và cởi cả những áo dài khoác bên ngoài những bộ y phục ngắn. Nhưng chàng vô cùng kinh ngạc thấy đám người mà chàng tưởng là toàn phụ nữ thì lại có mười người đàn ông da đen, mỗi người ôm lấy một người tình của mình. Về phần hoàng hậu cũng chẳng muốn chờ đợi lâu vội  vỗ mạnh bàn tay và gọi to: “Ma- soud! Masoud!” lập tức một tên  đàn ông da đen khác tụt từ trên một cây cao xuống, vội chạy đến với hoàng hậu..

Cuộc hoan lạc của đám người dâm loạn kéo dài tới nửa đêm…

Phần diễn giải:

-Hoàng đế Shahzenan giết chết hoàng hậu và kẻ hạ thần dâm loạn trong hậu cung. Sau cơn thịnh nộ ấy, đáng lẻ vua phải vui vẻ cùng với triều thần lên đường thăm viếng vua anh nhưng trái lại, suốt trong cuộc hành trình cũng như khi đến nơi, tuy được sự tiếp đón nồng hậu của quốc vương Schahriar và triều thần cùng đông đảo quần chúng, nhưng vua em chỉ tỏ với vua anh trong chốc lát và sau đó vẫn hiện trên nét mặt nổi âu sầu buồn tủi, khiến vua anh ngạc nhiên, tìm cách giải khuây và tổ chức cuộc đi săn đầy thú vị ở đường xa nhưng vua em xin từ chối, viện lý do không được khõe…

Tâm trạng bất an của vua Schahz- rnan phát xuất từ “cái ta”chứa đầy  lòng tham lam, sân hận và si mê. Vua em trong cơn nóng giận đã giết chết hai kẻ gian phu và dâm phụ và sau đó lại ray rức, khổ đau bởi mình đã bị mất cái “của mình”. Đó là nguyên nhân của sự buồn khổ do “Ngã, bản ngã và chấp ngã” .

Theo định nghĩa của Phật Giáo: Ngã là cái hiên hữu: Con người, vật và sự vật do duyên sinh mà có. Bản ngã: Thân của ta, ý của ta, vợ con của ta, nhà cửa ruộng vườn của ta…Tất cả cái “của ta” đó sẽ bị chi phối bởi luật vô thường.

Chấp ngã: Là quí trọng cái thân của ta và quí cái gì thuộc về của ta như vợ con, tài sản và danh giá. Ai xâm phạm thì bảo vệ tối đa, có khi hy sinh cả mạng sống.

Võ Văn Bằng

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here